Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

20/11/2015

Gần 1 năm không vào, có lẽ móc meo hết rồi :(
Nhưng hôm nay bỗng dưng lại muốn viết, viết cho những cô gái trẻ, linh hồn họ rồi sẽ ở đâu
Hơn 3 năm trước lần đầu tiên tôi nhận ra cuộc sống quá ngắn ngủi, người bạn - người chị đã đi mang theo một phần trái tim tôi với biết bao kế hoạch, bao dự định còn dang dỡ phía trước.Những đứa trẻ vùng cao có thể sẽ được nhiều người chăm sóc, quan tâm giúp đỡ nhưng mãi sẽ không bao giờ được nhìn thấy người chị, người bác sĩ trẽ, 1 tình nguyện viên hết lòng vì chúng. Nhưng may mắn dự định của bạn vẫn được tiếp tục bởi rất nhiều tình nguyện viên khác, những con người nhiệt huyết như bạn. Còn linh hồn bạn đang ở đâu mãi vẫn là 1 câu hỏi không lời đáp.
Rồi 1 ngày mùa Đông 2 năm trước, tôi hay tin người con gái ấy ra đi. Có lẽ bạn sẽ mãi không biết tôi là ai nhưng bạn không biết rằng hình ảnh của bạn, nụ cười của bạn gắn liền với mối tình đầu của tôi. Bạn không biết rằng khi tôi kể chuyện thì ai cũng nói mối tình ấy giống như 1 đoạn ngôn tình buồn, mãi đến giờ tôi vẫn không quên được nụ cười của bạn, sự mạnh mẽ của bạn trong 2 năm với trận chiến ấy. Bỗng bạn ra đi khi chưa một lần đặt chân vào mái trường đại học, khi ước mơ về hạnh phúc còn dang dỡ với tình yêu không chỉ  là 1 tình yêu nam nữ đơn thuần mà nó là 1 cuộc đồng hành đầy nghị lực mà bản thân tôi suýt nữa phá hủy điều ấy. Chắc bạn không biết rằng người con trai ấy đã từng nói với tôi " V muốn cô ấy để lại 1 đứa con gái nhưng...." trong sự nỗi đau và sự tiếc nuối khôn cùng. Hiện tại, bạn có thể an tâm vì trong hành trình của người con trai ấy đã có thêm 1 partner rất giống bạn từ ánh mắt đến nụ cười tươi ấy. Nhưng linh hồn bạn hiện tại.
Và đầu tuần này, tôi biết một người bạn cấp 3 của tôi ra đi vì 2 chữ "ung thư" sau 1 thời gian chống chội với nó. Không thân nhưng nụ cười của bạn đã làm tôi rưng rư
ng, và hôm nay vẫn nhớ đến bạn, vẫn xót xa, vẫn nhớ mãi nụ cười của bạn vì nó gắn mãi với những năm tháng trung học của tôi, trong đó có bạn. Tôi biết bạn cũng như tôi có biết bao dự định, nhưng tôi may mắn được tiếp tục thực hiện nó. Còn bạn thì không.
Tôi đã nghe đâu đó ràng những người ra đi sớm vì đã trả hết "nợ" và có lẽ chúng tôi những người ở lại để tiếp tục công cuộc trả nợ của mình.
Nếu có thế giới song song, tôi tinh rằng linh hồn của những cô gái trẻ sẽ ở 1 nơi rất đẹp.
20/11/2015, viết cho những người con gái ấy. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

THÁNG 7 QUA RỒI, BƯỚC ĐI THÔI!

Hơn 4 năm, em cố chấp bước trên con đường này 1 mình với 1 niềm tin mong manh và 1 vụ cá cược dù bản thân e biết trước mình sẽ thua, nhưng ...