Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2016

THÁNG 7 QUA RỒI, BƯỚC ĐI THÔI!

Hơn 4 năm, em cố chấp bước trên con đường này 1 mình với 1 niềm tin mong manh và 1 vụ cá cược dù bản thân e biết trước mình sẽ thua, nhưng vẫn cứ cố chấp gia hạn hết lần này đến lần khác.
4 năm em không mở lòng với bất cứ ai vì bản thân em hiểu rõ, em vẫn luôn dõi theo 1 hướng. Dù đôi lúc em cũng có say nắng người này người kia. Đặc biệt là anh người iu cũ đang vi vu xứ Hàn và 1 anh pạn đồng hương mà anh cũng biết là ai đấy ^_^
Anh biết không đã không dưới 10 lần em gặp ngã ba đường, nhưng em vẫn cứ chọn con đường chông gai vì em tin rằng chỉ cần mình cố gắng đến cùng thì sẽ đi đến đích.
Nhưng hình như hôm nay đôi chân em đã biết mỏi, nó bảo em dừng lại vì đi mãi mà chẳng đến đích. Lòng em cũng bắt đầu dao động vì những lúc em yếu đuối, những lúc em bị người ta "ăn hiếp" thì không 1 ai đứng sau em nói "không sao đâu, có anh đây mà" hay "em cứ ở trong lồng kính là để anh khỏi lo em ốm".
4 năm nhìn lại, em cũng không ngờ là em có thể yêu 1 người nhiều như thế, dù người ấy chỉ yêu em trong 4 tháng hay thậm chí là đã chẳng yêu em.
Anh ah, có lẽ đây là note cuối cùng em viết cho anh, cho những kỷ niệm cho 1 tình cảm mà bản thân em luôn cho nó là rất quan trọng vì nó là 1 phần ký ức và 1 phần cuộc sống của bản thân trong 4,5 năm nay.
Đã đến lúc em nên chấp nhận sự thật rằng anh đã bước đi là sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, dù bản thân biết có lẽ em sẽ không bao giờ quên anh. Không bao giờ quên khoảng thời gian em đã yêu và dũng cảm làm tất cả để níu kéo tình yêu của bản thân mình.
Đã đến lúc cuộc sống em nên sang trang mới, và dũng cảm bước  đi trên con đường khác mà trên đó cái đích cuối cùng không phải là anh.
Tạm biệt MK!
P.s:  hoàn thành note đã viết dở dang 3 tháng trước


HỤT HẪNG

Biết trên trang blog này như 1 sự tình cờ, rồi sau đó mấy năm nay hễ tâm trạng không tốt hay nhớ ai đó đến không chịu được lại vào, viết ra 1 cái gì đó cho nhẹ lòng.
Nói sao nhỉ "ĐỜI KHÔNG TRẢ CAT-XE MÀ SAO AI CŨNG ĐAM MÊ DIỄN XUẤT VẬY NÈ?"
4.5 năm nhìn lại những thất bại của bản thân và bây giờ thì trắng tay trong cả 2 mặt.
A. Tình yêu ư: 
Bản thân không chấp nhận day dưa níu kéo suốt 2 năm, cách gì cũng thử trong khả năng cho phép, dù đã làm tổn thương đến vài người, bản thân chịu thiệt thòi không ít, nếm trải đủ mùi vị hỉ nộ ái ố nhưng kết quả chẳng thể níu kéo được. 
Rồi cuối cùng cũng nhận ra được đã quyết định bước đi rồi thì chúng ta ai cũng không dám quay đầu lại xem bản thân đã bỏ lỡ những gì, sợ rằng mình sẽ tiếc nuối.  Hay sợ đối mặt với những hối hận, thậm chí là những món "nợ" chúng ta đã nợ người cũ mà không bao giờ chúng ta có thể trả được.
Vì rồi chúng ta chỉ biết trốn chạy khỏi nó và không bao giờ dám đối mặt với nó một lần nữa. Giống như bản thân tôi đã phải trốn chạy khỏi Sài Gòn hơn 2 năm nay nhưng vẫn ch ưa có can đảm đối mặt với nó, với những kỷ niệm năm xưa. 
Trong 4,5 năm này bản thân cũng say nắng người này người kia vì nhận được những "tín hiệu" từ họ, và cũng là tạo cơ hội cho bản thân đứng lên nhưng 2 lần mình bị người ta đạp đỗ. Có lẽ vì bản thân sống quá đơn giản hay người ta vốn dĩ không xem trọng mình, mọi thứ chỉ là bản thân mình ngộ nhận mà thôi.
Mình rất thích câu nói "CÓ NIỀM TIN LÀ CÓ TẤT CẢ" nhưng hiện tại niềm tin của mình vào mọi thứ có lẽ bị lung lay mất rồi. 
B. Còn sự nghiệp: vẫn dậm chân tại chỗ bị người ta chèn ép, mọi cố gắng mọi việc làm, mọi nỗ lực của mình đều bị người ta đạp đỗ, vì họ cho rằng chỉ có họ, dịch vụ của họ, việc làm của họ là quan trọng, còn việc của mình không trọng điểm.
Có lẽ đã đến lúc ra đi nhưng thật sự không cam tâm.
C. Học hành dù đã làm được nhưng kết quả không như mong đợi.  Có lẽ mình đã quá đề cao bản thân mình.
Và "HỤT HẪNG" là tâm trạng của mình hiện tại. Hụt hẫng với mọi thứ.
Đâu sẽ là lối ra cho mình???
p.s: MK MUS....
Long An, 7/8/2016



THÁNG 7 QUA RỒI, BƯỚC ĐI THÔI!

Hơn 4 năm, em cố chấp bước trên con đường này 1 mình với 1 niềm tin mong manh và 1 vụ cá cược dù bản thân e biết trước mình sẽ thua, nhưng ...