Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

28....6.......201x

Tin nhắn cũng qua vài ngày rồi nhưng hôm nay mới rảnh mà nghĩ tới nó. Phải chăng quá khứ tôi đã sai lầm khi hành động như thế, hay vì tôi diễn quá tròn vai nên anh luôn nghĩ tôi là người xấu. 1 người chỉ suốt ngày lôi quá khứ ra dằn vặt, 1 người suốt ngày làm phiền người khác vì những chuyện đã qua.
Nhưng anh nào biết tôi đã thật sự nghĩ thông mà đang cố gắng sống tốt nhất có thể. Ngày hôm nay tôi đã có thể thoải mái nói về những chuyện đã có với anh, biết nó là 1 phần cuộc sống mà tôi không thể chói bỏ hay buông bỏ. Tôi biết nó sẽ đi theo bản thân mình trong 1 chặng đường hơn 1 năm nữa, khi mà con đường tôi đi ngày hôm nay bắt nguồn từ anh. Nhưng có lẽ kết thúc chặng đường hơn 1 năm nữa của tôi có lẽ sẽ không còn anh ở cuối con đường đợi tôi nữa rồi.

Anh cũng không biết tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của anh với mình khi biết 1 số chuyện mà anh đã làm. Tôi cũng không hận anh khi mà tháng bảy này là kết thúc 1 chặng đường tôi trả nợ cho 1 thiên thần. Tôi biết 2 năm trước mình không sai khi quyết định như thế nhưng tôi luôn dằn vặt và cắn rứt. Kết quả tôi tự khép mình 2 năm để trả nợ cho thiên thần ấy. 
Hôm nay tôi cũng bắt đầu hòa mình lại với mọi người, đã cởi mở hơn sống đúng với bản chất hơn. Nhưng có lẽ thời gian 2 năm qua tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã có thái độ dửng dưng với mọi chuyện. Có lẽ tôi đã không còn ngốc của 3 năm trước, mà đã biết xù lông lên khi bị hiểu lầm, cũng như cách bảo vệ bản thân không tổn thương.
Có lẽ anh sẽ chẳng biết sự tồn tại của blog này vì trước giờ anh đều "vô tâm" để bảo vệ bản thân anh tránh ko tổn thương nhưng anh không biết sự vô tâm, sự im lặng, sự ích kỷ đó đã làm biết bao người tổn thương bao nhiêu người quan tâm và yêu quý anh.
Và có lẽ tạo và duy trì blog này như là sự bướng bỉnh của bản thân mình.

THÁNG 7 QUA RỒI, BƯỚC ĐI THÔI!

Hơn 4 năm, em cố chấp bước trên con đường này 1 mình với 1 niềm tin mong manh và 1 vụ cá cược dù bản thân e biết trước mình sẽ thua, nhưng ...